Tuyên Quang quê hương tôi

0 nhận xét

Tuyên Quang quê tôi

Tuyên Quang hai chữ đã đi sâu vào trong tôi, trong từng
ngách nhỏ,trong từng suy nghĩ của tôi những hình ảnh núi

non trùng điệp, những ngôi nhà sàn ........v....v.....đã làm nên
 một tuyên quang đẹp và hùng vĩ:

Mảnh đất đã trải qua những năm dài của lịch sử không chỉ 

với tôi mà còn bao người con xứ Tuyên nữa.
Một miền quê với bao thăng trầm lịch sử , với bao phong cảnh 

hùng vĩ của núi non trùng trùng điệp điệp , xa xa đâu đây nó 
như nói lên sự kiên cường và tràn đầy nghị lực cộng với những 
tấm lòng chân thật của người Tuyên.
Với tôi nó là một sự tự hào về mảnh đất Tuyên Quang dù 

đi đâu , dù ngồi đâu, tôi vẫn thấy phảng phất đâu đây một
 hình ảnh Tuyên Quang đẹp. Ngay khi sống xa quê hương tôi 
vẫn lặng thầm khi mỗi chiều về hay khi màn đêm buông xuống
 tôi lại nhớ về một miền quê thanh bình .




**************************
Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Kim Bình một xã nhỏ của
 huyện Chiêm Hóa. Tôi đã lớn lên trong tình cha , tình mẹ , tình
làng xóm cái vùng quê nghèo ấy đã cho tôi chất chứa bao kỷ niệm.
Những điều giản dị , về một miền quê trong tôi có lẽ suốt cuộc đời
này tôi không thể quên đi cái hình ảnh và con người ấy, những con
người chân thật hiền lành chất phác .
Kim Bình là nơi diễn ra đại hội Đảng toàn Quốc lần thứ hai

mảnh đất lịch sử ấy đã và đang đi sâu vào trong tôi, phải chăng 
người kim Bình ai ai cũng vậy. Vì cuộc sống , vì tương lai . 
Mạnh đã đi tìm cho mình một chân lý mới .......................................
Sau những năm tháng bôn ba trên đất Hà thành tôi lại trở về nơi 

tôi sinh ra, để chuẩn bị cho một kỳ nghỉ lễ và khi mà trời đã đổ về 
chiều, tận mắt tôi là những hình ảnh đẹp hơn bao giờ hết.
Khi mà ông mặt trời đang lặn dần sau những ngọn núi cao cũng 

là lúc những đàn trâu cùng các em nhỏ, nối đuôi nhau về , bên 
ven sườn núi là những ngôi nhà tranh, những ngôi nhà sàn mang 
đậm nét của một miền quê Tuyên Quang.
Tất cả mọi người lại hối hả và tất bật để về với ngôi nhà của mình,

thì tôi lại vẫn lặng lẽ dõi theo họ khi tôi đang lặng lẽ bước trên con
đường bê tông hóa của ngôi làng nhỏ , thì bất chợt những tiếng 
cười rộn rã của những đứa trẻ đang nô đùa bên dòng suối Cổ Linh 
thật vui vẻ và kháu khỉnh tôi thoang thoảng đâu đây nghĩ về thời 
thơ ấu của mình khi mà tất cả mọi người đang vắng dần trên con 
đường làng thì tôi lại nhìn về những ngôi nhà tranh , những làn 
khói đang bay lên từ những ngôi nhà ấy những anh lửa hồng đang 
rực cháy báo hiệu cho một màn đêm của miền quê ấy. Tất cả mọi 
người đang hối hả chuẩn bị một bữa tối , nhà nhà người người tấp 
nập người vo gạo người nhặt rau ôi thật hạnh phúc đến nhường nào. 
Bữa cơm của họ rất giản dị chỉ là những con cá đánh lên từ ao , 
với bát canh rau rừng thật ấm cúng, nhưng họ lại có được một cái 
mà không mấy ai có được đó chính là tình thương, sự đoàn kết .
Nói đến miền quê ấy tôi không khỏi bàng hoàng nghĩ về một nét đặc 

sắc đó chính là : làn điệu Then Tày nó đã hằn sâu trong tâm trí tôi 
nó như một món ăn tinh thần không thể thiếu của tôi:"những đứa 
trẻ xưa ở bản này vẫn thường ngủ trên những đôi tay ..........và êm 
đềm trong giấc ngủ với tiếng ru ....vượt lên nơi sơn lâm hái quế , 
bước xuống rừng già hái hoa"(trích bách hoa mùa tàng_nghệ nhân: 
Ma Thanh cao)mỗi khi âm điệu then vang lên trên chiếc máy tính tôi 
lại nhớ về miền quê ấy.






Trải qua những ngày nghỉ tôi lại trở về Hà Nội trong những tiếc nuối , 

những hình ảnh yên bình ấy khiến tôi luôn cảm thấy hụt hẫng giữa 
chốn đô thành cái cuộc sống bon chen .
Có lẽ trong mỗi chúng ta hai chữ Tuyên Quang đã hằn sâu , 

trong từng ký ức và khi mà giữa cái chốn đông đúc ấy lại có một 
cậu bé ngồi lang thang trên Tuyên Quang online để cậu ấy tìm 
đâu đây hình ảnh về một miền quê thanh bình qua những người 
bạn , để cậu ấy tìm thấy được :" tình đồng hương " sau những giờ 
làm việc vất vả.

Dù đi đâu , dù cuộc sống bon chen tới đâu đi chăng nữa thì trong 

tôi vẫn luôn thấy được một miền quê thanh bình ấy: Tuyên Quang ơi 
trong tôi mãi là một ký ức , một ký ức không phai nhòa. 


Đăng nhận xét

 
Loading...